Đăng trong Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Chân

[HVTDCHVTC] Chương 24

Chương 24: Không ai bằng em!

Editor: https://pasoo13.wordpress.com/

Bên trong ảo cảnh hết thảy đều chân thật.

Sắc trời màu đỏ phá vỡ tầng mây, gió từ phía cánh rừng xa xa thổi qua, “phần phật phần phật” quét về phía hai người đang ngồi trên sân thượng.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, vẫn chưa nói lời nào.

Kỷ Lan nhìn vẻ mặt này của trai bồ tát mà cảm thấy rất quen. Gần đây mỗi khi chọc cậu ta sốt ruột, cậu ta đều nhìn mình như thế này.

Hắn nghĩ ngợi, đoạn lại bổ sung: “Tôi cùng tên với em trai cậu, tôi còn có một cái tên gọi khác là Kỷ Thụy Bạch.”

“Thụy Bạch” – Cụm từ mấu chốt khiến cho vẻ mặt của Kỷ Hoằng thay đổi. Hắn nhíu mày lại.

Kỷ Lan nói: “Cậu có thể hiểu được không? Tôi không phải em trai của cậu.”

Rốt cuộc Kỷ Hoằng cũng hiểu được ý mà Kỷ Lan muốn nói, sắc mặt khẽ biến.

Nhưng chuyện này không có khả năng. Bởi vì lần đầu tiên từ bí cảnh về nhà, hắn có nhìn ra được tính cách em trai nhà mình thay đổi quá lớn và cũng từng làm bộ lơ đãng mà hỏi vài chuyện trong quá khứ. Khi đó, Kỷ Lan đều trả lời được hết tất cả các vấn đề đưa ra. Hơn nữa điện thoại, máy tính, xe thể thao và các vật tương ứng khác Kỷ Lan đều sử dụng một cách vô cùng lưu loát. Sau khi đến học viện, Kỷ Lan vẫn có thể nhận biết được các bạn học trong lớp.

Hồi đi học giáo viên có dạy qua rồi, cướp xác là chiếm thân thể, không thể chiếm được ký ức. Huống hồ Kỷ Lan còn lượn qua lượn lại ở trước mặt mấy người hội trưởng rất nhiều lần, nếu có vấn đề thì đã sớm bị nhìn ra rồi.

Nói tóm lại là, hắn đã xác nhận đây là em trai hắn, cho nên mới xem như Kỷ Lan đã thay đổi thành tính cách “buông thả” mà thôi.

Giờ phút này đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Kỷ Lan, Kỷ Hoằng miễn cưỡng xem như lời đối phương nói là thật, suy đoán: “Khối ngọc bội kia đưa hồn phách của ngài nhập vào thân thể của em trai tôi, sau đó thì em trai tôi cũng đang ở trong thân thể này?”

Kỷ Lan nói: “Không, chỉ có tôi.”

Kỷ Hoằng liền đi thẳng đến điểm mấu chốt: “Vậy sao ngài lại biết dùng điện thoại di động, giao tiếp với người khác cũng không có chướng ngại gì?”

Kỷ Lan vừa định trả lời, thông qua khóe mắt hắn thấy được bên tòa nhà đối diện có một người quen đang đáp xuống.

Tuyên Đình mới từ bên ngoài trở về, ngẩng đầu liền thấy Kỷ Thụy Bạch đang ngồi bên kia nhìn mình thì chợt giật mình, không biết có nên đi qua chào hỏi không.

Kỷ Lan chợt nhớ lại giọng điệu trong cuộc điện thoại trước đó, đoán rằng chắc hẳn người này hiểu rõ tình hình, bèn hỏi: “Những người khác đâu?”

Tuyên Đình nói: “Vẫn đang bận.”

Kỷ Lan vẫy tay với hắn.

Tuyên Đình chần chờ một chút, đoạn liền nhảy qua, nghe thấy đối phương hỏi có biết rõ chuyện của mình không thì bèn gật đầu.

Kỷ Lan cũng không thể nói trên người mình có phép khóa miệng, đành chỉ vào người, nhắc nhở hỏi: “Lần trước ở bên ngoài thiên điện của Thất Tinh Tông, anh có nói đùa ấy, tôi…… Anh giải được không?”

Tuyên Đình quét mắt nhìn Kỷ Hoằng đang đứng bên cạnh, nghe vậy liền hiểu được ngay, vươn tay giải trừ phép khóa miệng cho hắn.

Kỷ Lan nói: “Được rồi anh đi đi.”

Tuyên Đình do dự vài giây, bèn giúp đỡ ma chủ nhà mình mà nói mấy câu: “Những lời anh ấy nói đều là thật. Mấy năm nay anh ấy sống không mấy dễ dàng, đừng không tin anh ấy.”

Kỷ Lan mỉm cười: “Chuyện của chúng tôi, tôi sẽ tự mình xử lý.”

Mặc dù năm đó Tuyên Đình chưa từng tiếp xúc với Kỷ Thụy Bạch, nhưng từ khi bước ra khỏi ma giới, thông qua những người ở hai bên chính tà may mắn còn sống sót và một số rất ít những mẩu chuyện nhỏ mà Lâu Úc đã kể trong suốt 3000 năm qua, hắn cũng đủ nhận thức được Kỷ Thụy Bạch là một người như thế nào. Hắn không muốn ở bên cạnh người này thêm một giây phút nào nữa, xoay người liền chạy.

Kỷ Hoằng: “……”

Kỷ Hoằng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị giữa hai người họ, một lần nữa nhìn về phía người đang ngồi trước mặt.

Không còn trói buộc gì trên người nữa, Kỷ Lan liền kể toàn bộ những chuyện đã trải qua cho Kỷ Hoằng nghe.

Kỷ Hoằng vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như cũ, từ từ tiêu hóa lượng tin tức này.

Kỷ Lan sợ hắn nhận phải sự đả kích quá lớn, bèn an ủi tỏ vẻ sẽ nghĩ cách cứu nhãi con trở về.

Mắt thấy Kỷ Hoằng vẫn luôn yên lặng, Kỷ Lan đành nói: “Tôi và Lâu Úc là người quen cũ của nhau, anh ta có thể làm chứng cho tôi.”

Vừa mới nói dứt câu, trên sân thượng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Làm chứng gì?”

Hai người đồng thời quay đầu lại, thấy được Lâu Úc đang đáp xuống.

Không biết từ khi nào mà tên này lại đổi sang một bộ quần áo khác. Hắn mặc một chiếc quần jean tối màu bó sát và một chiếc áo sơ mi giản dị đơn giản, quanh eo có thắt một chiếc thắt lưng khá phong cách. Nhìn hắn có vẻ trưởng thành và đẹp trai, mang một vẻ ngoài hoàn toàn khác so với dáng vẻ nhã nhặn thường ngày.

Trước đó, Lâu Úc cảm nhận được phép khóa miệng của mình đã được giải trừ. Lúc này nhìn thấy hai người họ đang ngồi nói chuyện với nhau, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện, đoạn tiến lên hỏi: “Nói hết rồi à?”

Kỷ Lan làm bộ như không nhìn thấy hắn đang xòe đuôi, chỉ “Ừ” cho một tiếng.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất của Lâu Úc là dỗ đồ đệ, nên tự nhiên cũng sẽ chiều theo ý đồ đệ nhà mình, nói hết những gì bản thân mình biết ra.

Bởi vì không rõ hồn phách của nhãi con kia có thật sự nằm ở trong pháp khí hay không, nên chỉ tập trung giải thích về thân phận của Kỷ Lan.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Thụy Bạch, hỏi: “Ăn sáng chưa? Tôi làm cho em ăn nhé.”

Kỷ Lan nghi ngờ nhìn hắn.

Lâu Úc nói: “Học được trong mấy năm nay.”

Kỷ Lan: “……”

Ờ, không cần hỏi, chắc chắn cũng là sản vật đi kèm giống như “hôn lễ” kia.

Hắn nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

Lâu Úc nhìn về phía Kỷ Hoằng, thân thiết hỏi: “Ăn không?”

Kỷ Hoằng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ lượng tin tức “đột nhiên có thêm tổ tông”, nên khi tiếp nhận ánh mắt nhìn đăm đăm của hội trưởng và cảm nhận được ý nghĩa thâm sâu ở bên trong đó, hắn liền đờ đẫn mà “Dạ” một tiếng.

Lâu Úc rất hài lòng, để hai người lại xuống lầu mượn phòng bếp.

Hai người còn lại tiếp tục ngồi đối diện nhau, lần này Kỷ Hoằng đã bình tĩnh hơn rồi.

Thực lực của Kỷ Lan phơi bày ở ngay trước mắt, rồi thái độ của hội trưởng và phó hội trưởng…… Chuyện này đã không còn gì để nghi ngờ nữa. Hơn nữa cũng không thể trách vị tổ tông này, tất cả đều do tên nhóc thúi kia tự làm ra, ngược lại là vị tổ tông này mới là ân nhân cứu mạng của nó.

Hắn nói: “Vậy ngài……”

Kỷ Lan giơ tay cắt ngang lời hắn: “Đừng gọi là ‘ngài ’, sau này vẫn cứ gọi là Kỷ Lan đi. Tôi vẫn sẽ gọi cậu là anh trai, miễn cho người khác nghe được cảm thấy kỳ quái.”

Hắn vẫn cảm thấy quý trọng đối với giống loài quý hiếm trong nhà này, đoạn lại nói, “Dù sao thì cũng đều là người một nhà, không sao cả.”

Kỷ Hoằng: “……”

Suýt chút nữa đã diệt sạch cả nhà người ta mà là người một nhà sao?

Kỷ Hoằng lấy lại bình tĩnh, quay về chủ đề nói chuyện trước đó, “Thân thể của người đang ở chỗ hội trưởng, vậy nếu như người quay về thì em ấy phải làm sao bây giờ?”

Kỷ Lan nói: “Tạm thời thì tôi không thể trở về thân thể của mình được.”

Dù sao thì hồn phách của hắn cũng đạt đến Nguyên Anh, có thể rời khỏi thân xác. Nhưng hắn cũng đã từng thử nhiều lần, trận pháp cổ quái kia cứ luôn buộc chặt hồn phách của hắn ở trong thân thể này, căn bản không thể động đậy được.

Kỷ Lan lại nói: “Trừ phi hội trưởng của các cậu có cách nào đó, không thì tôi vẫn sẽ tiếp tục sử dụng thân thể này. Thế nhưng cậu yên tâm, cho dù có trở về thân thể thật, tôi cũng sẽ cứu lấy em trai cậu.”

Kỷ Hoằng gật đầu, nghĩ đến hội trưởng cũng biết chuyện này thì liền cảm thấy yên tâm.

Thời điểm Phó Hải Phàm trở về, hắn nhìn thấy được hai anh em nhà họ Kỷ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Bầu không khí vẫn ổn, hẳn là không cãi nhau.

Hắn bèn vừa cười vừa đi qua hỏi: “Chưa có ai ăn sáng hết đúng không? Nhà trọ cha mẹ tôi ở có làm bữa sáng, bọn họ bảo tôi gọi hai cậu qua đó ăn luôn……”

Nói còn chưa dứt câu, một người đã lướt qua hắn, một tay xách một cái bàn từ trong túi trữ vật khí ra, thoăn thoắt đặt bàn xuống, sau đó một tay còn lại thì đặt một mâm thức ăn xuống bàn.

Phó Hải Phàm cúi đầu nhìn xuống.

Sữa bò, sữa đậu nành, nước trái cây, cháo, trứng chiên, thịt xông khói, trái cây, rau dưa, bánh mì nướng, xíu mại, bánh trứng…… Đỉnh vãi, vừa phong phú và vừa cái gì cũng có.

Hắn ngước mắt lên, yên lặng nhìn về phía người dâng thức ăn lên.

Lâu Úc nhìn đồ đệ nhà mình, vẻ mặt kiên nhẫn hỏi: “Mấy món này em có thích ăn không? Không thích tôi sẽ làm món khác cho em ăn.”

Kỷ Hoằng: “……”

Phó Hải Phàm: “……”

Kỷ Hoằng lập tức đứng dậy, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc trầm ổn: “Cha mẹ Hải Phàm gọi chúng tôi đi ăn cơm. Người lớn đã mời thì không nên từ chối, ít nhất cũng phải đi một người, cho nên tôi sẽ cùng Hải Phàm đi qua đó ăn ạ.”

Lâu Úc cho Kỷ Hoằng một ánh mắt tán thưởng: “Đi đi.”

Kỷ Hoằng cùng Phó Hải Phàm vội vàng ngự kiếm bay đi.

Hai người bay như điên ra tận đường lớn mới hơi thả chậm tốc độ lại.

Phó Hải Phàm kinh hoảng đầy mặt: “Vừa rồi người bưng món ăn lên là hội trưởng sao? Ngài ấy lại đi thay đồ à? Trước đó ở trong rừng gặp được sơn trại của hội trưởng, chẳng lẽ không phải nhờ phán đoán của em trai cậu à? Ngài ấy và em trai cậu…… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Kỷ Hoằng liên tục bị chuyện này rồi lại chuyện khác kích thích đến mức tê dại, nên cuối cùng chỉ cho một câu: “Đừng hỏi nữa, đi ăn đi.”

Editor: https://pasoo13.wordpress.com/

Trên sân thượng cách đó một con đường, Lâu Úc kéo chiếc ghế của Kỷ Hoằng và ngồi xuống đối diện với đồ đệ nhà mình, hỏi: “Ăn không?”

Kỷ Lan nói: “Ăn.”

Trước đó Kỷ Lan đã trút được hai đợt hỏa trong khu rừng rậm nên trước mắt cảm xúc đã được ổn định.

Chỉ cần hắn muốn thì cho dù trong lòng hắn có cái nhìn như thế nào về người đó thì trên mặt vẫn có thể bày ra dáng vẻ ôn hòa thân thiện. Hắn cười nói lời cảm ơn, bắt đầu thong thả dùng bữa.

Lâu Úc sung sướng ngồi ăn cùng với đồ đệ, thuận miệng hỏi: “Sao tự dưng lại muốn ngả bài với cậu ta vậy?”

Kỷ Lan nói: “Lỗ hổng quá nhiều, không muốn lấp nữa.”

Chủ yếu là vì tin tưởng cách làm người của Kỷ Hoằng. Nếu đổi lại là Kỷ Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra một chữ.

Hắn mở điện thoại, tìm việc cho hội trưởng xòe đuôi này: “Đây là hình ảnh pháp trận đã kéo tôi vào thân thể này.”

Lâu Úc cầm điện thoại lên nhìn ảnh chụp, nhíu mày.

Hắn hiểu được hai chuyện.

Một là, quả nhiên hồn phách của tên nhóc kia ở trong pháp khí bản mạng. Hai là, năm đó Thụy Bạch không hề chừa đường lui cho chính bản thân mình.

Hắn buồn bực trong lòng nhưng trên mặt thì lại không có biểu cảm gì, nói: “Kể tôi nghe những chuyện đã qua.”

Thân thể đang ở trong tay Lâu Úc, Lâu Úc muốn đối phó mình thì sẽ không tốn sức nhiều như vậy. Nghĩ vậy nên Kỷ Lan cũng không giấu giếm nữa, kể hết toàn bộ cho Lâu Úc nghe.

Lâu Úc nói: “Em nghi ngờ đây không phải là sự trùng hợp?”

Kỷ Lan nói: “Không chắc lắm.”

Sau khi tỉnh lại đến nay vẫn chưa có ai đi tìm hắn, thật sự nhìn không ra dấu vết bị người tính kế.

Nhưng nếu nói là kẻ thù thì…… phần lớn ma tộc năm đó đều tính là kẻ thù.

Lâu Úc cân nhắc một chút: “Hẳn là không phải ma tộc làm. Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ điều tra tên bán hàng kia.”

Kỷ Lan nói: “Anh xem hiểu pháp trận này không?”

Lâu Úc nói: “Chỉ có thể thấy rõ thần chú thỉnh gọi và pháp trận cướp xác, bên trong có khá nhiều đường vô dụng, quá loạn. Gửi ảnh chụp qua wechat tôi đi, tôi dành thời gian vẽ lại xem thử.”

Kỷ Lan gật đầu, tiếp tục dùng bữa.

Lâu Úc tắt điện thoại nhìn chằm chằm Kỷ Lan một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy mình không có mặt mũi và cũng không có lập trường để trách cứ Kỷ Lan vì sao lại không tiếc mệnh, nên đành phải ngừng lại thở nhẹ một hơi, tự mình buông xả tích tụ trong lòng. Một lát sau, Lâu Úc gợi mở sang đề tài khác, nói về tình huống hiện tại.

90% số người đã được tìm thấy trở về, nhưng để đề phòng thiếu sót, các thành viên của hiệp hội vẫn sẽ làm công tác cứu hộ thêm một lần cuối cùng nữa.

Thông thường các ảo cảnh nuốt người sau khi phát động như thế này sẽ đều có pháp trận kích phát. Vậy nên tiếp theo đó hắn muốn đi tìm vị trí của pháp trận để nhanh chóng đưa hết toàn bộ mọi người ra ngoài.

Hắn hỏi: “Em muốn ngủ một giấc hay muốn cùng tôi đi dạo xung quanh?”

Kỷ Lan hoàn toàn không mệt, nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Đi theo anh đi.”

Tâm tình của Lâu Úc hơi tốt lên một chút. Hai người dùng bữa xong thì thu thập đơn giản một chút rồi xuất phát.

Hai người đi dạo trong trung tâm trấn trước, quan trọng là muốn kiểm tra vùng giáp nhau giữa các con phố với ảo cảnh, xác nhận cũng không có vấn đề gì mới chuyển đi nơi khác.

Lâu Úc nhìn người bên cạnh, đột nhiên nói: “Tôi nhớ lần đầu tiên dạy em ngự kiếm em đã học được ngay, em có hỏi tôi có phải tôi cảm thấy em là người học nhanh nhất không. Tôi nói với em không phải, nhưng thật ra ở Huyền Dương Tông thì em học nhanh nhất, mấy đệ tử thân truyền kia đều không bằng em.”

Kỷ Lan nói: “Ở nơi khác thì sao?”

Lâu Úc nói: “Là thân thể này của tôi.”

Kỷ Lan nhắc nhở: “Tôi nói con người cơ.”

Lâu Úc cười cười: “Vậy đó cũng là em.”

Kỷ Lan “Ừm” một tiếng: “Còn gì nữa không?”

Lâu Úc nói: “Em muốn biết cái gì, cứ tùy tiện hỏi đi.”

Kỷ Lan yên lặng.

Thật ra hắn có rất nhiều điều muốn hỏi sư phụ hắn. Ví dụ như năm đó vì sao lại nhận hắn làm đồ đệ? Cảm thấy hắn là một người như thế nào? Có từng cảm thấy hối hận khi nhận hắn không? Khi biết hắn có ý muốn ở lại nhân gian thì có cảm nghĩ như thế nào?

Nhưng với tiền đề “Lâu Úc là sư phụ hắn”, mấy vấn đề trên đã có đáp án.

Lần này hắn đi vào đây là để quan sát Lâu Úc. Hắn không muốn phá hư bầu không khí bây giờ nên chỉ đơn giản hỏi một câu: “Tôi có phải là người có thiên phú nhất mà anh từng gặp không?”

Lâu Úc cười khẽ: “Thụy Bạch, mặc dù tôi rất muốn nói là em nhưng nói thật thì, Dương Cảnh Thiện và Ôn Phong Lam ngang tài ngang sức với em.”

Hai người kia đều là đệ tử thân truyền của các tông môn lớn, danh khí thập phần vang dội, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của những người khác.

Đây đúng là sự thật, không thể phủ nhận. Kỷ Lan gật đầu.

Lâu Úc bổ sung: “Nhưng mà em là người thông minh nhất mà tôi từng gặp, hai người bọn họ đều không bằng em.”

Hai người bay xuyên qua khu rừng rậm hướng về ngọn núi ở giữa. Ánh bình minh chiếu xuống xuyên qua khe hở, khiến cho ý cười trong mắt Lâu Úc dường như hòa lẫn vào trong ánh sáng. Đó là điều mà Kỷ Lan chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện ở trên gương mặt của sư phụ mình.

Kỷ Lan dời mắt.

Lâu Úc nhạy bén bắt được một tia kháng cự này, lại gần hỏi: “Năm đó khi tách ra, hình như em rất lo lắng tôi sẽ quá vô dục vô cầu, sẽ vì đại nghĩa mà bị phe chính đạo dụ dỗ đi bổ sung linh mạch. Tôi tưởng sau khi biết được chân tướng và tức giận với tôi xong em sẽ thấy vui vì tôi có tính cách này. Em thích tính cách kia của tôi à?”

“Làm gì có?” Kỷ Lan ra vẻ như một đồ đệ tốt ôn lương cung khiêm, “Chỉ cần là sư phụ tôi thì dù thế nào tôi cũng sẽ tiếp nhận.”

*Ôn lương cung khiêm: ôn hòa lương thiện cung kính khiêm nhường

Lâu Úc không chịu thua nhưng cũng sẽ không vì chứng minh bản thân mà thay đổi tính cách, bởi vì đây mới là bản tính của hắn.

Ngày tháng sau này của bọn họ vẫn còn rất dài. Hắn không hy vọng hình dáng trước kia sẽ quấy nhiễu cuộc sống của hắn và Thuỵ Bạch. Hắn muốn khiến Thụy Bạch thích ứng sớm một chút, nên bèn cười nói: “Vi sư thật vui mừng.”

Kỷ Lan nhớ tới một chuyện: “Tình huống hiện tại của biên giới Côn Luân như thế nào? Anh có còn cảm nhận được hồn phách kia của anh không?”

Lâu Úc nói: “Không. Trước khi cắt đứt, tin tức cuối cùng mà tôi nhận được là em không đi cùng với phe chính đạo, nên sau đó cũng phong sơn luôn.”

Hắn xoa cằm, “Chính đạo cho rằng bọn họ phải chịu trách nhiệm về chuyện này, không có mặt mũi gặp tôi nên hẳn là sẽ không mặt dày vô sỉ mà phá ấn phong sơn đi quấy rầy tôi đâu. Huống hồ cũng khó mà phá được lắm. Thật may mắn, 3000 năm trôi qua mà vẫn không bị lộ.”

Kỷ Lan thành khẩn khen ngợi: “Ngài thật đúng là mưu tính sâu xa.”

Lâu Úc cười nói: “Không thì sao có thể làm sư phụ em?”

Trên mặt Kỷ Lan một chút cảm xúc phản cảm cũng không có. Hắn vẫn giữ thái độ ôn hòa vừa bay vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi đến chân núi.

Ngọn núi này nằm ở vị trí trung tâm bí cảnh, cao đến tận trời. Dường như không cần phải thảo luận, hai người đều cùng quyết định điểm dừng chân lần thứ hai là ở đây.

Trước đó khi dùng thần thức để tìm kiếm người, Lâu Úc cũng có đảo qua ngọn núi này. Khi ấy vẫn đang sốt ruột cứu người, nên khi kiểm tra thấy không có ai hắn liền nhanh chóng lướt qua. Thế nhưng chỉ với thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đó thôi cũng đủ cho hắn có thể nhìn thấy rõ được các chi tiết cùng với các kiến trúc bên trên.

“Nơi này rất có thể là Triền Tâm Tông,” Lâu Úc nhắc nhở, “Không biết là ảo cảnh phục chế tông môn, hay là bọn họ dọn cả tông môn vào trong ảo cảnh. Em cẩn thận một chút.”

Kỷ Lan đáp lời, bay sát mặt đất.

Bay được vài trăm thước, hai người bị một trận pháp phòng hộ ở giữa sườn núi ngăn cản đường đi.

Trước đó Lâu Úc không thể quét ra được người sống thì đã từng nghi thần nghi quỷ có lẽ có thứ gì đó có thể che khuất thần thức tìm kiếm tra xét, không khéo còn có người bị sót lại ở trong đó. Giờ đây khi thấy pháp trận này hắn mới hoàn toàn cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ: Cho dù có kẻ xui xẻo rơi xuống thì cũng sẽ bị ném đi nơi khác thôi, không ai có thể đi vào.

Hắn xem xét một hồi, đoạn vẫy tay nói: “Lại đây hỗ trợ.”

Kỷ Lan phối hợp tiến lên, cùng nhau hỗ trợ hủy đi pháp trận.

Các tri thức pháp trận của hắn, có một số là tự học, một số là của ma chủ, phần lớn còn lại thì đều đến từ sư phụ hắn. Hai người đã từng cùng nhau nghiên cứu, cũng đã từng hủy đi vô số pháp trận nên cũng rất quen thuộc với những thói quen của đối phương.

Đối với pháp trận phòng hộ lớn như thế này, tất cả trận chính và phụ đều ở bên trong, nếu là trước kia thì căn bản không thể nào phá hủy dược.

Muốn đi vào, một là ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài chờ người ta mở cửa, hai là dựa vào thực lực của mình mà cưỡng ép xé một lỗ hổng.

Hiện tại linh khí khôi phục và trận pháp này cũng chỉ vừa mới bắt đầu chuyển động. Hơn nữa bởi vì liên quan đến nồng độ linh khí nên uy lực của nó không lớn. Vậy nên lúc này mới có những lỗ hổng nhỏ có thể lợi dụng đi vào.

Hắn đang âm thầm quan sát động tác của Lâu Úc, đột nhiên nghe thấy đối phương cười một tiếng.

“Tự dưng tôi nhớ đến một chuyện xưa,” Lâu Úc nói, “Ôn Phong Lam có kể cho em nghe chưa? Hắn bị đại tiểu thư Triền Tâm Tông bắt trói đấy.”

Kỷ Lan nhướng mày: “Là ý mà tôi đang nghĩ à?”

Lâu Úc cười: “Ừ”.

Kỷ Lan trầm mặc.

Sở dĩ Triền Tâm Tông được cho là ma tông, là bởi vì bí quyết Triền Tâm cặn bã cùng trời cuối đất không có giới hạn của bọn họ.

Tu luyện bí quyết Triền Tâm, mỗi một lần động tâm là có thể tăng lên một bậc. Có một số người chân tình thật cảm hơn thì một lần có thể tăng lên mấy bậc. Hơn nữa cảm giác mới mẻ rất quan trọng, cơ bản mỗi một người tu luyện bí quyết Triền Tâm đều sẽ thay một đống tình nhân.

*Triền tâm: quấn lấy tâm tư

Nhưng điều này cũng có nhược điểm.

Bọn họ cần phải được đối tượng động tâm đáp lại thì mới có thể tăng cấp. Nếu vẫn luôn cầu mà không được thì sẽ bị rớt cảnh giới, nghiêm trọng thì sẽ trực tiếp tan nát cõi lòng mà chết.

Nhưng sẽ không có ai mong muốn mình bị người khác quản chế như vậy. Thế nên bọn họ mới nghĩ ra một biện pháp rất thất đức, đó là bỏ thuốc thật mạnh. Ý đồ của bọn họ là muốn thông qua vui sướng ngắn ngủi để được tăng cấp. Tốt nhất là có thể cảm thấy viên mãn rồi thay đổi người.

Bí quyết Triền Tâm dùng ở trên người Ôn Phong Lam, đúng là phúc báo.

Hắn tò mò hỏi: “Có thuận lợi không?”

Lâu Úc nói: “Không.”

Hắn lại nói tiếp, “Vừa lúc tôi đi ngang qua, ra tay cứu giúp. Lúc ấy một kiếm của tôi xé rách trận pháp của bọn họ. Nếu nơi này thật là địa điểm cũ của bọn họ, có lẽ sẽ tìm được vết kiếm năm đó.”

Kỷ Lan không tiếp lời này, chỉ hỏi: “Sao Ôn Phong Lam lại bị trói được?”

Lâu Úc nói: “Đó là chuyện xảy ra hồi trước khi tôi nhận em. Khi đó hắn chỉ mới đạt đến tu vi Trúc Cơ, bị trưởng lão nhà người ta bắt được, khiêng về tông môn.”

Kỷ Lan hồi tưởng một chút, phát hiện hoàn toàn không có ấn tượng gì về đại tiểu thư Triền Tâm Tông, đoán chắc rằng đã gặp xui xẻo với Ôn Phong Lam rồi. Dù sao thì mấy chuyện như này chỉ cần sau này hỏi một câu là có thể biết được sự thật ngay, hẳn là Lâu Úc sẽ không lừa hắn.

Nhưng Lâu Úc biết được chuyện này từ đâu?

Kỷ Lan xoay chuyển suy nghĩ trong đầu, vừa cùng Lâu Úc nói chuyện vừa phá bỏ pháp trận, nhìn thủ pháp thuần thục của hắn, mí mắt khẽ giật một chút.

Pháp trận phòng hộ có phạm vi rộng lớn tương đối phiền toái, bọn họ phải mất một giờ đồng hồ mới có thể hủy được trận chính.

Kỷ Lan nói chuyện càng lúc càng ít, gần như một nửa lực chú ý đều đặt ở trên người Lâu Úc. Lâu Úc biết Kỷ Lan đang quan sát mình nên liền bình tĩnh mà tiếp tục làm việc, mặc cho đối phương nhìn.

Hắn mở trận chính ra nhìn quy mô bên trong, lại ngẩng đầu nhìn về hướng chính điện phía trước, xác nhận một chuyện.

Tất cả những thứ biến ảo bên trong ảo cảnh đều phải cần đến linh khí. Mặc dù chỉ là hàng phục chế nhưng không thể phục chế kỹ càng tỉ mỉ như vậy được.

Hơn nữa cũng không cần thiết phải cố ý xây dựng một đại điện vật chất tương ứng với nó, cho nên tám phần là đây là địa điểm cũ của bọn họ. Khó trách có thể nuốt chửng được mấy con phố, hẳn là năm đó pháp trận trấn phái cũng được khởi động theo.

Nếu là địa điểm cũ thì có lẽ bên trong sẽ có thứ gì đó.

Hắn lập tức lấy pháp khí ra liên lạc với Tuyên Đình: “Thông báo xuống dưới, xác nhận có địa điểm cũ. Đây không phải là một ảo cảnh thông thường, bảo mọi người cẩn thận một chút, thuận tiện nói với những người trong trấn đừng có chạy loạn lung tung.”

Tuyên Đình nói: “Anh đang ở trên núi?”

Lâu Úc “Ừm” một tiếng, cắt đứt trò chuyện, phá vỡ trận chính, cùng Thụy Bạch đi vào bên trong, đi đến trước chính điện.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy có hai con rắn rối đang quấn lấy nhau trên cây cột phía trên chính điện. Lúc này cảm nhận được có kẻ đột nhập, chúng nhanh chóng buông nhau ra, một trái một phải tiến về phía bọn họ.

Lâu Úc đưa cho Thụy Bạch một pháp khí bảo hộ, sau đó thì đối đầu với hai con rắn rối.

Kỷ Lan đứng ở bên cạnh quan chiến, phát hiện lần này Lâu Úc dùng đến bộ kiếm pháp của Cửu Sương chân nhân.

Bình thường Lâu Úc chỉ hay dùng những thứ thực dụng, nhưng lần này có người đứng xem nên hắn sử dụng bộ kiếm pháp đặc trưng của mình, biểu diễn miễn phí cho một người xem.

Kỷ Lan đã từng nhìn thấy sư phụ nhà mình luyện kiếm vô số lần nên rất quen thuộc với bộ kiếm pháp này.

Hắn nhìn một hồi không chớp mắt nhưng vẫn hoàn toàn không nhìn ra được sơ hở. Hắn bắt đầu nhìn lại toàn bộ sự việc thêm một lần nữa, bao gồm cả những việc nghe thấy được trong hôm nay.

Đợi đến khi nhìn nhận xong xuôi, hắn nhịn không được mà quay lại nhìn trận chính bên kia.

Tỉ mỉ xem xét nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nhìn ra được trong vòng pháp trận có một vết kiếm —— vết cắt lạnh lùng có chút lạnh lẽo, nhiều năm như vậy vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn. Là kiếm Phi Sương của sư phụ hắn.

Hắn và sư phụ sống nương tựa lẫn nhau suốt mấy chục năm nên rất quen thuộc với tất cả mọi thứ của nhau, huống hồ chi hắn còn là một người thông minh tuyệt đỉnh nữa.

Hắn chưa từng tiếp xúc lâu dài với Lâu Úc, nhưng cũng giống như Lâu Úc có thể nhanh chóng nhận ra hắn, chỉ cần tiếp xúc một chút thôi, hắn cũng có thể nhanh chóng xác nhận được thân phận của đối phương.

Kỷ Lan trầm mặc đứng thẳng người lên, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh có chút rạn nứt.

Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ long trời lở đất, trời sập đất lún: Cái tên không biết xấu hổ này…… thật là sư phụ mình rồi.

===============
Sốc =)))))

Trai đẹp Ôn Phong Lam sắp được xuất hiện rồi :v

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[HVTDCHVTC] Chương 24

Còm đy ! Còm đy !! Qăng dép cũng được ~~~xD